Kinh nghiệm du lịch

15/03
2018

Sài Gòn: Về trong "Tĩnh lặng"

| Du Ngoạn Việt

Bức tường ngăn quán với hẻm ấm áp với những thẻ gạch ống và trông thật lãng mạn với những dây thằn lằn phủ xanh. Tường không trám xi măng, mộc mạc như cái chốn còn thơm mùi bùn đất ở đây.

Bước vào quán, khách bắt gặp một khu vườn nhỏ chen chúc cây lá, hoa kiểng miền quê. Một cây cầu gỗ trên ao nước đục đủ cá thỏa sức rong chơi, một ít cỏ, rau má, bụi bạc hà, mấy bụi lục bình xanh tốt trên chiếc xuồng ba lá mục, mấy bụi môn kiểng, sim, và có cả "cọ xòe ô che nắng". Cả thân phận dương xỉ cũng hãnh diện làm duyên ở chốn đô thành...Rồi mấy dây trầu bà, làm thành một giàn mát bên khoảng sân ở góc phải từ cửa bước vào, dây trầu bà còn leo lên cửa sổ, mái tường của quán...

Lối vào Tĩnh lặng

Quán không có khoảng riêng, luôn tuồn như một chỗ dừng của người quê muốn nghỉ trưa sau buổi làm việc mệt nhọc nắng nỏ, tạo cảm giác nhộn nhịp hơn so với cái tên gọi Tĩnh lặng. Thế nhưng, ghé quán vào buổi tối, nhất là những buổi tối cuối tuần, buổi người ta có những thảnh thơi để tìm về với nhau, quán mới có vẻ rộn ràng một chút. Nếu đến quán vào buổi sáng sớm hoặc buổi trưa, Tĩnh lặng lúc ấy mới đúng là tĩnh lặng. Hoặc cần không gian nhỏ hơn, khách có thể phủi bụi đường để lên gác nhỏ, ngồi trên thảm thưởng thức trà đạo, nghe nhạc Trịnh.

Nhưng Tĩnh lặng cũng chỉ là một cái tên yêu thích của chủ quán, "nhà nhiếp ảnh nghiệp dư" Nguyễn Hòa. Là người có duyên nợ với nhiếp ảnh, anh lập quán cũng để thỏa mãn thú chơi tài hoa này bằng cách xem nơi đây như một góc triển lãm ảnh cho mình và những nghệ sĩ mình yêu thích.

Tường gạch ấm với những bức ảnh nghệ thuật

Treo dài trên hai bức tường gạch là những bức ảnh của nghệ sĩ Hoàng Thế Nhiệm, Hoàng Quốc Tuấn và Nguyễn Hòa. Ảnh được chiếu sáng có nghệ thuật như ở một phòng triển lãm thật sự.

Một hình ảnh trông thân thương và rất riêng của Tĩnh lặng là hình ảnh bà cụ già 70 tuổi ngồi lặng lẽ trong góc tối với gánh chè thưng. Nếu đến quán vào tối thứ bảy và chủ nhật, khách sẽ được dùng miễn phí chè của "ngoại" - từ các nhân viên ở đây vẫn thường gọi bà. Gánh chè vốn được chủ quán mua trọn. Gánh nặng mưu sinh của bà cụ được giảm tải một phần, nên mắt bà cụ dường như vui hơn ở chốn tình tự trẻ trung này.

Vào hai tối thứ bảy, chủ nhật, khách đến Tĩnh lặng cũng có thể "xin chữ" miễn phí. Những chữ Đạo, chữ Tâm...chuyên chở nhiều gửi gắm của những người cùng chơi thư pháp...

Một góc vườn xanh cây lá

Khách còn bắt gặp ở đây một tấm lòng hướng về sự tịnh tâm. Gói đường dành cho khách dùng, có ghi hai câu thơ của thiền sư Nhất Hạnh: "Thở vào tâm tĩnh lặng, thở ra miệng mỉm cười". Đến đây, bóc một gói đường, nghe tâm hồn trở nên ngọt dịu như chính hơi thở có tỉnh thức ấy của mình. 23g kém 5, nán lại Tĩnh lặng, sẽ nghe thấy tiếng nhạc kinh vang nhẹ, những thanh âm ru lòng người ta về những gì bình yên, êm ả nhất.

Cuộc sống dường như xanh và nhẹ nhàng hơn, với những điều giản dị chân chất. Trong trẻo như tiếng đàn gió từ cái phong linh treo trên nhánh cây sung to ngay cửa ra vào...

M.PHÚC - L.THOẠI

Nguồn: Báo Tuổi Trẻ

Tags :